Chương II
Bí ẩn lễ đính hôn
Người ta đã tưởng tượng ra đủ loại truyền thuyết vô
căn cứ về lễ đính hôn giữa Nhà Vua và vị hôn thê tương lai. Họ nêu tên nhiều nhân
vật trung gian, có địa vị danh tiếng khác nhau, cũng như nhiều nơi, nhiều bối cảnh
mà hai người đã có thể gặp nhau: Saint-Sébastien hay la Costa Brava ở Tây Ban
Nha, triển lãm quốc tế ở Bruxelles, ở Lausanne tại dinh Hoàng hậu quả phụ
Victoria của vua Alphonse XIII, v.v..Tất cả đều chuyện hoang đường. Ta sẽ hiểu
tại sao Nhà Vua đã không tiết lộ cho dân chúng biết về bí mật của giai đoạn
quen biết của hai người, cũng như tên của người phụ nữ làm trung gian: vì mọi sự
việc ở đây đều nằm trong một khung cảnh tôn giáo có tính cách thâm tín, và phát
xuất từ những "bất ngờ sâu xa", những điều không thể biết được của
Thiên Chúa.
Bức thư đầu tiên gửi về
từ Madrid
Veronica gửi cho Nhà
Vua bức thư đầu tiên từ Madrid:
Lễ thánh Catarina thành Xiêna
ngày 30 tháng 4 năm 1960
"Làm sao bắt đầu đây? Làm sao để bắt đầu kể một câu chuyện điên như
thế nầy ? Chuyện mỗi ngày một trở thành như điên hơn...và chúng ta đang còn ở
chương đầu. Nhưng tôi phải tỉnh táo giữa tất cả những điều kỳ lạ nầy. Và phương
cách hay nhất là sống trọn vẹn trong niềm tin siêu nhiên. Thấy Chúa trong mọi sự,
các thiên thần chung quanh, Nữ Vương dịu hiền và là Mẹ của chúng ta đang sắp xếp
tất cả các việc ấy.
Hẳn nhiên tôi không phải một người điên phiêu lưu tìm một ảo tưởng. Và tôi
tưởng nghĩ rằng Nhà Vua cũng bực nhọc...hối tiếc về việc đã chi ra số tiền đáng
ra có thể mua một chiếc xe hơi Volkswagen!
Tôi có thể viết một cách thoải mái cho Ngài được không? Khi chỉ có ý nghĩ
duy nhất nầy trong thâm tâm tôi: là hết mình phục vụ cho một người con mà Thiên
Chúa rất yêu thương, và cũng là con của Đức Maria, được chỉ định để làm những
việc lớn lao cho Giáo hội và cho các linh hồn, nếu chính người con đó biết phó
mặc cho Chúa Thánh Thần dẫn dắt.
Một trong những niềm vui sướng tinh thần mà tôi vừa cảm nhận được, đó là
nhìn lại ý nghĩa của những sự việc đã xảy ra trong một số những cuộc thăm viếng
hoặc tiếp xúc. Nhà Vua có biết không, tôi cảm động đến chảy nước mắt. Nếu tôi còn
xúc động đến như thế, thì những tình cảm nơi tấm lòng của Mẹ Maria sẽ thế nào nữa...
Tôi xin Ngài hãy biết quên đi chính mình trong những lúc nầy để chỉ có
Chúa Giêsu và Mẹ Maria linh hoạt trong tâm hồn, trên môi miệng của Ngài. Ngài
không thể nghĩ ra được những giấc mơ điên rồ mà Thiên Chúa và Mẹ Maria đặt để nơi
Ngài, và Ngài cũng không thể hiểu được niềm hãnh diện và an ủi lạ lùng của Thiên
Chúa và Mẹ Maria khi nhìn đến Ngài, ngay lúc nầy.
Nhưng Quỷ dữ là một thực tại, rất gần, dấy lên một sự hận thù kinh hoàng
trong Ngài. Nó sẽ cố tâm làm Ngài mệt mỏi và nản lòng hoặc xúi Ngài ước mơ những
gì khác với điều Ngài đã có...nó cưu mang nhiều chữ "nếu":
- "Nếu như" - "nếu như", những chữ như thế cho Ngài
có cảm tưởng lúc nầy hay trong hoàn cảnh Ngài đang sống không phải là thời điểm
để hướng đến sự thánh thiện.
- tôi muốn lắm "nếu như" tôi biết nói,
-"nếu như" tôi ở trong một hoàn cảnh khác...
"nếu như" tôi ở nơi khác,
- tôi muốn lắm "nếu như" và "nếu như"...trong khi đó Tình Yêu
- chính là Thiên Chúa lại là tất cả mọi sự :
- "trong" hiện tại,
- "nơi" đây,
- "ngay ngày hôm nay"
Sau đó, cô mô tả cuộc
tiếp xúc của cô với Đức Khâm sứ tòa thánh tại Madrid. Ban đầu, Đức Khâm sứ tỏ
ra rất dè dặt, bi quan và không mấy khích lệ; nhưng vào lúc cuối cuộc hội kiến,
ngài lại viết cho cô một bức thư giới thiệu, một loại "giấy thông hành"; nhờ giấy nầy cô có thể tiến hành công việc
qua danh nghĩa bên ngoài là đi nghiên cứu
về công tác tông đồ trong môi trường giới quí tộc.
Bước đầu
Một người bạn, trước đây
làm trong ngành ngoại giao ở Madrid đã giới thiệu cho Veronica tên bà giám đốc của một nữ học viện
lớn tại thành phố nầy, hầu có thể dễ dàng tiếp cận với khung cảnh sinh hoạt của
giới quí tộc. Ông ta chuẩn bị trước cuộc gặp gỡ và thuyết phục bà giám đốc trường
nầy nên hoàn toàn tin tưởng vào Veronica.
Đó là bước đầu. Sau
khi xin bà giám đốc long trọng hứa giữ kín bí mật, Veronica tiết lộ cho bà ấy
biết hết về mục đích thật sự về sứ mạng của mình. Bà Giám đốc là người đáng tin
cậy và rất minh mẫn; bà thấu đáo hoàn cảnh tế nhị của Veronica. Để khởi đầu, bà
gợi ý cho Veronica nên tiếp xúc với một trong những cựu nữ sinh, một nhân vật rất
được kính trọng trong giới qúi tộc Tây Ban Nha, dưới danh nghĩa là đi nghiên cứu.
Veronica và bà giám đốc
cùng đến gặp mặt như đã bàn với nhau. Trong cuộc diện kiến, cô gái được nghe về
bí mật của sự việc.
Cô vui vẻ tiếp đón hai
bà khách quí, nhưng tuyên bố rằng không đủ sức để đáp ứng mục tiêu của cuộc
"điều tra, nghiên cứu" nầy. Một cách "tình cờ", cô cho hay
tên của một thanh nữ trong một gia đình quí tộc, mà theo cô có thể đem lại một
vài dấu hiệu khả quan. Cô còn cho thêm địa chỉ và số điện thoại: Người mà cô nhắc
đến có tên là : Fabiola de Mora y Aragón.
Veronica mô tả
khám phá của mình cho Nhà Vua
"Sau khi đã cầu nguyện thật nhiều, đã lần chuỗi chung (bà Bề trên và
tôi), chúng tôi lên đường đến Avila [1]. Ngôi nhà xây rất tân kỳ, rất đẹp, trang trí tươi mát, các bức tranh
tuyệt vời và đắt giá đến bạc triệu. Một cô trẻ giúp việc vui vẻ nói rằng Avila
còn bận chút việc nhưng sẽ đến ngay.
Cánh cửa mở, Avila bước ra, như "một làn khí tươi mát". Người
cao, gầy, mạnh khoẻ, khuôn mặt "xinh và sắc sảo" (good looking and
striking), đầy sức sống, thông minh, năng động, đoan trang, trong sáng. Khuôn mặt
trái xoan, mái tóc dày màu nâu nhạt, trán cao, miệng đỏ thắm, môi đầy, hơi lớn.
Ngay từ giây phút đó, một cái gì trong tôi nói rằng : "chính nàng".
Nhưng tôi lại suy nghĩ theo phán đoán thông thường: "Không, không thể được
vì lý do tuổi tác" [2].
Và rồi, không biết nàng còn độc thân hay không? Không chắc lắm. Tuy thế, một cái
gì sâu kín trong lòng thuyết phục tôi rằng tôi đang đứng trước người mà Đức
Trinh Nữ Rất Thánh đã chọn, đứng trước người mà chính Đức Mẹ đã sắp đặt từ lâu.
Chúng tôi bắt đầu trao đổi câu chuyện. Và tức khắc đôi bên tâm đồng ý hợp.
Mỗi một lời nói ra gây trong lòng tôi một âm hưởng và củng cố thêm "niềm xác
tín của tôi".
Avila kể lại cuộc đời của cô, như một mẫu mực để hiểu được tâm thức của
môi trường cô sống. Cô lo cho những người bệnh tật và người nghèo, và có mộtchứng
chỉ do Hồng Thập Tự cấp. Cô nói đến những người bệnh một cách thân ái, đồng thời
thú thực rằng cô rất sợ phải thấy cảnh mổ xẻ. Cô vừa từ Luân Đôn và Ba Lê trở về
và rất buồn về những lời vu khống người ta chống lại Tây Ban Nha.
Cô nói rằng chính cô, cũng như các bạn gái của cô chỉ có một mục đích:
Kiện toàn cuộc sống mình để giúp chồng, hầu có thể hiến dâng cho Thiên Chúa và
nước Tây Ban Nha những đứa con xứng đáng với Thiên Chúa và quê hương. Avila không
ngừng nhắc lại rằng các bạn của cô giỏi giang ngàn lần hơn cô và cô mong tôi sớm
gặp họ.
Cô nhắc đến gia đình cô, đặc biệt về người cha đã qua đời, khi miệng vẫn
cười nói lời vĩnh biệt vui vẻ rằng: "Mọi hành trang của tôi đã chuẩn bị sẵn".
Cô còn nói đến các bộ môn thể thao mà cô ưa thích. Sau đó, mọi người ngồi vào
chiếc bàn dọn đầy bánh trái, để dùng trà; cô xin lỗi về đồ ăn dọn quá nhiều, vì
tưởng là sẽ tiếp các nữ học sinh nội trú 15 tuổi người Anh! Khi nhận điện thoại
về cuộc gặp nầy cô đã hiểu lầm...và lại càng không hiểu để bàn việc gì nữa !
Cô kể lại việc cô đã từng từ chối thành hôn với một nhà ngoại giao trẻ
tuổi phục vụ Hoa Thịnh
Đốn, "vì cuộc sống của tôi đã bám rễ nơi đây". Cuối cùng, tôi bạo gan
lên tiếng hỏi cô : "Tại sao cho đến hôm nay cô lại tránh né vấn đề hôn nhân"
? Câu trả lời là "cho đến nay chưa từng thấy yêu thật sự" (have never
fallen in love up to now) tôi đã trao đời tôi trong tay Chúa, tôi phó thác cho
Ngài, có lẽ Ngài sắp đặt cho tôi một cái gì đó".
Veronica chấm dứt bức
thư với mấy chữ nầy:
"Thật ngỡ ngàng, vì tôi biết chắc chắn điều Chúa đã sắp đặt cho cô ấy".
Để hiểu được xác tín đầy
kinh ngạc nầy, cần nói đến giấc mộng lạ lùng mà Veronica đã thấy đêm hôm trước.
Trong giấc mộng, cô đã thấy một bức tranh treo trên tường của một phòng ngủ, vẽ
một phụ nữ tay bồng một trẻ con, và nhiều chiếc áo màu đỏ treo trong phòng.
Với nhã ý giới thiệu
cho một bà ngoại quốc hiểu nếp sống của một phụ nữ Tây Ban Nha, Avila dẫn
Veronica đi xem phòng ở và phong ngủ của mình.Veronica giật mình: cô vừa nhận
ra bức tranh đã thấy trong chiêm bao, treo trên tường, vẽ một người phụ nữ bồng
con trên tay, và những chiếc áo màu đỏ thẩm đang để ra ngoài chuẩn bị sắp xếp lại.
Buổi chuyện trò kéo dài
hai giờ ruỡi. Veronica và người dẫn đường về lại khách sạn và trao đổi cảm nghĩ:
hai người đều đồng ý với nhau, lòng đầy hy vọng.
Veronica trở về
Bruxelles
Trước khi tiến hành công
việc, Veronica lấy máy bay trở về tường trình cho Nhà Vua. Sau một cuộc bàn luận
kỹ lưỡng, vua yêu cầu cô trở lại Madrid và mời Avila đến thăm Bruxelles. Nhưng
bất luận thế nào thì mỗi bên sẽ hoàn toàn tự do và đồng ý trước là cần tiên liệu
một thời gian cho sự việc chín mùi. Nơi gặp gỡ và lưu ngụ sẽ là...rue de
Suisse, ở Bruxelles, ngay tại nhà Veronica.
Trở lại Madrid
Không ai biết gì về việc
Veronica rời Madrid để chớp nhoáng trở lại Bruxelles. Mọi cuộc tiếp xúc ở
Madrid lại tiếp tục bình thường. Nay phải bước đến giai đoạn quan trọng là tiết
lộ cho Avila về mục đích thật sự của sứ mạng.
Nhà Vua đã yêu cầu tôi
viết cho Avila một bức thư để bảo đảm rằng ý định của Nhà Vua muốn chuyển đến cô
ấy là trung thực. Ngay khi trở lại Madrid, Veronica liên lạc với Avila, xin cô đưa
đi thăm nhà dòng kín "Colline des
Anges" ở trung tâm nước Tây Ban Nha, cách Madrid 20 cây số. Avila có các
bạn gái ở đó và kể cho Veronica về họ một cách rất say sưa. Đôi bên đồng ý lên đường.
Veronica tự mình lái
chiếc xe thuê ở đấy và chở Avila đi, vì cô nầy không sẵn xe. Đến tu viện, Avila
gặp bạn bè trước một mình, còn Veronica đi cầu nguyện trong nhà nguyện. Sau đó
Avila đến tìm cô và giới thiệu bạn bè của
mình cho cô. Veronica xin họ cầu nguyện cho một ý chỉ rất quan trọng nhưng không
nói là ý chỉ gì.
Họ từ giã các nữ tu và
cùng nhau đến nhà nguyện. Veronica rất cảm động trao cho Avila bức thư của tôi.
Tôi không yêu cầu cô ấy gì hơn là "bước
đi trên mặt nước và tin vào tình yêu của Thiên Chúa và Mẹ Maria, tin cả đến phép
lạ nữa".
Sau khi đọc thư, bỗng
nhiên không khí thành rối loạn. Avila cho đây là một cái gì hão huyền không tin
được và quyết định không liên lạc tiếp tục với Veronica nữa.
Veronica yêu cầu nàng hãy liên lạc với Đức Khâm sứ trước khi có thái
độ dứt khoát, thì Avila từ chối nói rằng "trừ
phi đích thân Đức Khâm sứ điện thoại xin gặp tôi...".
Cô ta vô cùng ngạc nhiên,
là sau đó Đức Khâm sứ đã xin hẹn gặp cô, theo lời yêu cầu của Veronica [3]. Ngài xác
minh sứ mạng trung thựccủa Veronica và đề nghị giúp cô ta đi một chuyến du lịch
ở Bruxelles dưới danh nghĩa tham dự một hội nghị Quốc tế (do ngài tưởng tượng
ra), có đại diện Tây Ban Nha.
Sau cuộc hội kiến nầy,
mối liên hệ tin cậy giữa nàng và Veronica lại nối kết. Avila xin lỗi đã nghi ngờ
Veronica. Cô nêu lên cho Veronica một chuỗi những lý do mà cô tin là có tính cách
quyết định, để giải thích tại sao cô không thể nhận lời đi Bruxelles, dù cô rất
lấy làm vinh dự. Cô nghĩ rằng một vị vua cần phải chọn một hoàng hậu ở một nơi
danh giá trong hàng đại quí tộc; cô nhắc tên những công chúa, và đề nghị giới
thiệu với Veronica đến các gia đình nầy. Cô nghĩ rằng gốc gác gia đình của cô định
cho cô ở lại Tây Ban Nha và không muốn người ta trách cô...là trèo cao, mộng lớn!
Veronica trải qua những
giây phút khổ cực; đúng là con đường Thánh giá. Cô viết thư cho tôi nói rằng có
lẽ không phải "ngẫu nhiên" mà khách sạn cô cư ngụ tại Madrid lại ở trên
đường "Raymond della Cruz".
Nhưng cô vẫn vững tin khi tiếp nhận một bức thư đầy khích lệ của Nhà Vua, xin cô
đừng chấp những lời chối từ tiên thiên đó, và nhắc lại rằng đề nghị gặp gỡ không
trói buộc gì cho đôi bên trong tương lai, và hãy để từ từ rồi tính khôn g có gì
phải gấp.
Nay chỉ còn thuyết phục
Avila chấp thuận lời mời đến lưu ngụ nơi nhà cô, ở Bruxelles, rue de Suisse. Và
sau đó...phó thác vào ơn Chúa.
Vì gia đình không hay
biết gì, nên chuyến đi Bruxelles để dự hội nghị lạ lùng nầy bị mọi người ngăn cản,
suýt nữa làm hỏng mọi việc. Cho đến giây phút chót Veronica vẫn sợ rằng Avila có
thể từ chối chuyến đi vì ý của gia đình ngăn trở. Hai anh em rể đưa cô ra sân
bay, nhìn Veronica với ánh mắt lạnh lùng, làm như Avila là nạn nhân bị một bà
phiêu lưu mạo hiểm bắt cóc.
Những ngày lưu ngụ tại
Bruxelles
Những ngày lưu ngụ ở Bruxelles
không thuộc vào khuôn khổ lịch sử thông thường để được kể lại. Người ta làm sao
kể cho nhau nghe cây hồng khai hoa, nở nhụy như thế nào: người ta ngắm màu sắc
và ngửi hương hoa khi chúng nở rộ. Người ta cũng không hề biết để kể cho nhau
nghe làm sao Nhà Vua trẻ đã âm thầm kín đáo vượt qua các nẻo đường phố để đi đến...rue
de Suisse.
Các thiên thần lo canh
chừng đường đi lối về, có lúc chắc phải mệt nhọc lắm để thi hành phận vụ mình,
nhưng các vị chu toàn không sai sót chút nào.
Lộ Đức, nửa đoạn đường
Tôi nhắc lại việc nêu
tên "Lộ Đức" rtrong một buổi
nói chuyện với nhà Vua đã dấy lên mẫu chuyện tuyệt vời qua những lần tiếp kiến đầu
tiên. Tên gọi Đức Mẹ Lộ Đức còn xuất hiện, trên lộ trình đi tới, và sau đó sẽ rực
sáng ra vào giai đoạn chót.
ở giai đoạn nửa đường,
trước khi đi đến quyết định cá nhân về cuộc đính hôn, Donã Fabiola de Mora Y
Aragón đã đi Lộ Đức để phó thác cho Đức Mẹ quyết định chung quyết của mình. Cô đến
đó trong một thời điểm đúng vào cuộc hành hương hằng năm của người Flamand
trong giáo phận tôi, và do tôi dẫn đầu. Cô ở giữa đám dân chúng, tham dự vào phái
đoàn của họ, nghe bài giảng khai mạc của tôi bằng tiếng Hoà Lan và nói lại với
tôi là hầu như cô hiểu được hết...Đây là điềm lành cho nghề hoàng hậu tương lai
của cô.
Những ngày quyết định ở
Lộ Đức
Ngày 6.7.1960, hai người
sắp đính hôn lại gặp nhau tại Lộ Đức. Tôi xin ghi lại đây, để đồng bào của tôi được
chung vui. Câu chuyện do chính Vua viết lại, không cần phải bình luận gì thêm.
Ta sẽ nhận ra cách nói của Ngài:
"Tôi và bạn trai của tôi, chúng tôi đi Lộ Đức vào sáng mồng năm.
Khi vừa lên đường, tôi chia sẻ cho bạn tôi, người đã cùng đi với tôi đến nơi nầy
trong tháng chín vừa qua, về tin quan trọng và mục đích của cuộc hành trình nầy.
Bạn tôi rất sung sướng, giờ khắc và các cây số trên đoạn đường dài qua nhanh,
chúng tôi đến Périgueux và ăn tối tại đó.
Liên lạc điện thoại lần đầu với Yvette, cô ấy đang đợi Avila, nàng sẽ đến
ngày mai. Chúng tôi tiếp tục lên đường và dừng lại ở Villeneuve-sur-Lot, cách nơi
chúng tôi muốn đến độ 200 cây số. Chúng tôi ở lại đó một đêm ngắn và bắt đầu ngày
6 tháng 7 bằng thánh lễ và rước lễ.
Cách Tarbes độ vài cây số, gọi điện thoại lần nữa cho Yvette. Hơi thất vọng:
khoảng 18 giờ Avila mới đến nơi được. Chúng tôi hẹn gặp nhau lúc 15 giờ ở một nơi
hẹn gần phi trường, và vui mừng khi gặp lại cô Yvette quí mến nầy. Chúng tôi
cho đậu xe tôi vào trạm, vì xe nầy quá dễ nhận ra, và bạn tôi đi tìm thêm một
xe khác, nhưng ngày hôm sau mới có. Trong lúc đó Yvette đi đón Avila ở nhà ga
xe lửa, còn chúng tôi thì đi taxi đến AArgelès, để kiếm một chỗ lưu ngụ. Sau đó
khắc khoải đợi nàng Avila yêu quí đến, đợi
đến một giờ.
Khi tháp tròn xanh của ngôi đền Lộ Đức xuất hiện thì lúc ấy đã 19 giờ tối.
Sau khi giới thiệu qua lại, chúng tôi hai người âm thầm đi riêng trong một con đường
nhỏ vắng bóng người; và trong gần ba tiếng đồng hồ, chúng tôi kiểm điểm lại
tình hình bằng cách gợi lại cho nhau nghe những gì đã xảy ra và đã suy nghĩ từ
dạo gặp nhau ở rue de Suisse.
Cuộc tiếp xúc rất thành thực và tuyệt vời, đầy tin tưởng: trong một vài
phút tình bạn đôi bên đã lớn lên và chúng tôi hai người tin cậy vào Đức Mẹ Lộ Đức
để làm sao có thể cùng nói "vâng" trước ngày chấm dứt cuộc hành hương
nầy, được ấn định là ngày mồng 10.
Sau bữa cơm tối bốn người trong một quán ăn đầm ấm, chúng tôi đến hang đá.
Cầu nguyện một hồi ở đây, chúng tôi rảo bước trên bực thềm dọc theo suối nước
cho đến khuya. Đây đúng là câu chuyện nối dài của những gì đã trao đổi với nhau
một cách thân tình ở rue de Suisse.
Tôi yêu thích từng nhận xét và phản ứng của nàng; càng lâu tôi càng xác
tín rằng Avila đã được Đức Mẹ chọn để trở thành hiền thê của tôi, và tôi hết lòng
cảm tạ Mẹ và cám ơn cô Veronica dụng cụ đáng quí mến của Mẹ.
Sáng ngày mồng 7, chúng tôi gặp nhau lại ở trong thánh đường phía dưới hầm,
và hai chúng tôi ở cạnh bên nhau cùng dự thánh lễ như một tháng trước đây ở rue
de Suisse. Thực ra chúng tôi đã dự đến hai thánh lễ chứ không phải một; vì thì
giờ qua nhanh, chúng tôi lại cảm thấy sung sướng được ở cạnh Thầy và Đức Thánh
Nữ, phó thác hoàn toàn cho Chúa và Mẹ. Khỏi cần nhắc với cha rằng tôi nghĩ đến
cha rất nhiều ở nơi thánh địa nầy, khung cảnh mà cha đặc biệt yêu thích.
Ngày hôm đó, lúc trời mưa chúng tôi cùng nhau đi xe hơi khi trời mưa (trên
một chiếc xe nhỏ màu vàng nhạt, thắng rất tệ, nhưng may nhờ còn có số đi lui);
trời lại mưa nhiều, lúc chúng tôi lưu lại Lộ Đức! Có lúc chúng tôi lại đi bộ, để
dễ nói chuyện với nhau hơn.
Avila hay nêu lên nhiều câu hỏi và tôi nghĩ rằng hẳn nàng muốn trắc nghiệm
tôi; và câu trả lời thường không có gì phải lưu ý vì chỉ là những chuyện hiển
nhiên, nhưng đáng lưu ý có lẽ là cách trả lời. Nàng suy tư rất nhiều và nhạy bén,
sâu sắc. Tôi càng lúc càng yêu nàng thêm.
Điều làm tôi thích nhất nơi nàng, đó là lòng khiêm tốn, sự tin tưởng của
nàng vào Đức Thánh Nữ Đồng Trinh và tâm hồn trong sáng, thành thực của nàng. Cám
ơn Chúa đã đưa nàng đến cho tôi. Tôi biết rằng nàng sẽ luôn khích lệ tôi để tôi
yêu mến Chúa nhiều hơn nữa.
Trong buổi ăn trưa bốn người, (cũng như mấy bữa ăn của chúng tôi ở đây),
người bạn tôi điện thoại đến chỗ chúng tôi khởi hành và được hay tin là tình
hình bắt đầu trở nên rối rắm; nhưng người ta nhắn với tôi không khẩn phải trở về
vì mọi sự sẽ đâu vào đó [4].
ổ đây, tôi không thể kể hết nhiều câu chuyện trao đổi rất hữu ích kéo dài
đến chiều tối; và chúng tôi cùng nhau lần hạt trước Hang đá để kết thúc ngày nầy.
Tôi cầu xin Đức Mẹ cảm ứng cho tôi lúc nào sẽ tuyên bố công khai, và lòng tôi
như quyết định là không có gì phải hấp tấp để còn hưởng thêm được thêm những giây
phút thân mật riêng tư. Chúng tôi từ giã nhau và ai nấy đi ngủ!
Hôm sau ngày 8 tháng 7, bạn tôi xin tôi xếp dọn hành lý và đề nghị thay
chỗ ở, tránh bị lộ. Chúng tôi xếp hết đồ đạc vào chiếc xe nhỏ, và đi tìm một khách
sạn khác vào buổi chiều.
Trên đường hướng về lại Lộ Đức chúng tôi gặp nhau trong thánh lễ nơi chỗ
cũ. Trong lúc dự lễ, tôi thật sự muốn nói với nàng là tôi yêu nàng và muốn viết
câu đó trong sách lễ của nàng. Hôm đó là ngày thứ sáu nên tôi hứa với Đức Mẹ là
tôi sẽ trì hoãn giây phút quan trọng nầy vào ngày mai, và xin dâng lên Mẹ việc
kìm hãm nầy với tất cả tấm lòng của tôi. Cha cũng biết hôm đó, ngày 8 tháng 7 là
ngày lễ kính thánh Isabelle của Bồ Đào Nha, ái nữ của vua xứ Aragón...
Sau thánh lễ tuyệt vời nầy, tôi đọc được bản kinh sau đó, vì nhờ quên cuốn
sách lễ của mình ở nhà và cuốn sách lễ của Avila lại bằng tiếng Tây Ban Nha. Chúng
tôi đi dùng buổi điểm tâm, dọc theo đường hướng về Tarbes, sau đó đi dạo chung
với nhau thật xa.
Bổng nhiên Avila có một phản ứng hết sức bất ngờ, nàng yêu cầu để dừng lại
đọc ba kinh Kính Mừng Maria Cám ơn Mẹ về tất cả những sự tốt lành và yêu thương
của Mẹ đối với chúng tôi. Tiếp đó, chúng tôi tiếp tục thinh lặng rảo bước, bấy
giờ Avila nói với tôi : lần nầy thì xin vâng, và em không còn muốn nhìn lui nữa
!
Tốt đẹp quá mức chờ đợi, tôi muốn khóc vì sung sướng và biết ơn Mẹ đã làm
thêm phép lạ. Và cám ơn Avila đã ngoan ngoãn đưa tay cho Đức Mẹ Lộ Đức dẫn dắt.
Lúc đó vào khoảng 14 giờ, gần đúng giờ hẹn của chúng tôi với bạn tôi và Yvette.
Họ thấy chúng tôi, tay trong tay, bước đến; Avila báo tin cho họ hay chúng tôi đã
đính hôn.
Trở về phòng trọ, chúng tôi hay tintình hình (ở Zaire) có vẻ nguy ngập và
tôi phải trở về càng sớm càng tốt. Thánh Nữ Đồng Trinh lại sắp xếp mọi việc: Không
những việc quan trọng đã quyết định xong, nhưng hành lý cũng có sẵn ở đây với
chúng tôi. Trong lúc Yvette và người bạn Phaolô của tôi thu xếp hành lý, chúng
tôi đi dùng bữa riêng hai người lần đầu tiên, rồi lần hạt chung với nhau trên
xe trong lúc chờ họ.
Tiếp đó bốn người đến thăm viếng hang đá lần chót để lên đường về Tarbes
trả chiếc xe thuê và lấy lại chiếc xe của tôi. Khoảng 7 giờ chiều, công việc trọng
đại hoàn thành, chúng tôi từ giã Avila và Yvette. Cô ấy là một thiên thần về mọi
phương diện. Tôi cám ơn cha đã gửi cô ấy đến với chúng tôi. Yvette tận tâm, kín đáo, quán xuyến mọi việc, vui vẻ
dịu dàng. Cô lo lắng cho chúng tôi tất cả. Cám ơn.
Cuộc hành trình trở về lại Bỉ vào đêm 8 rạng 9, một nửa đoạn đường đi xe
hơi, phần còn lại đi máy bay. Đến 6 giờ 30 chúng tôi trở về nhà bình an trong một
bầu khí chính trị khá bi thảm. Có một cái gì tuyệt vời trong tâm hồn tôi đem lại
cho tôi yếu tố lạc quan và tin tưởng vào tương lai.
Lòng tốt lành của Thánh Nữ Đồng Trinh đã cho phép tôi rút ngắn thử thách đợt đầu nầy để đương đầu với một thử thách
ở một lãnh vực khác.
Nay, khi mọi sự đã sẵn sàng để loan báo là ngày 21, thì Đức Mẹ đã khiến
xảy ra các biến cố đi ngược lại dự tính của tôi. Cám đội ơn Chúa. Tôi tin rằng,
tôi không cách gì hiểu được các sự việc nầy, nếu cha đã không kịp thời giải
thích cho tôi.
Đôi lúc, chờ đợi quả thực là gánh
nặng kinh hoàng, nhưng mới đây, ngay ngày hôm qua, trong một bức thư hay đáo để,
Avila viết cho tôi:
"Về việc chúng ta, em yên tâm tin tưởng vào Thiên Chúa để thấy rằng
sớm hay muộn, tốt hay xấu, đều là sự việc Chúa làm, Ngài luôn sắp đặt điều tốt
nhất cho lợi ích siêu nhiên của chúng ta".
Nhận được nơi hôn thê tương lai của mình một bài học hay như thế không
phải là tuyệt vời hay sao? "Tôi rất hãnh diện về người đính hôn của tôi và
tôi yêu nàng càng ngày càng thắm thiết".
Thời điểm ngày 8 tháng
7.1960
Khi nhắc đến tình sử của
mình, "còn đẹp hơn cả chuyện tiểu
thuyết", Nhà Vua viết rằng:
"Người ta thường mơ mộng vào đêm, và tỉnh táo lúc ban ngày, nay giữa
ban ngày mà ta thấy như là giấc mơ".
Vào dịp kỷ niệm 8 tháng
7.1960 được tổ chức hằng năm, Nhà Vua cảm tạ không ngừng Thiên Chúa về ơn gặp gỡ
nầy. Trong một ghi chú vào ngày 8 tháng 7.1978, Ngài viết:
"Cách đây 18 năm, Fabiola và tôi, chúng tôi đính hôn với nhau tại Lộ
Đức sau thánh lễ kính thánh nữ Elizabeth Nước Bồ Đào Nha. Cám ơn Chúa đã dẫn dắt
chúng con níu lấy chân Mẹ Maria, từ dạo đó cho đến mọi ngày. Cám ơn Chúa cho chúng
con được yêu thương nhau trong tình yêu của Chúa và tình yêu đó mỗi ngày mỗi thêm
lên".
***
Cùng âm hưởng với lời cảm tạ của Nhà Vua, hoàng hậu
tương lai hiệp thông với Ngài trong tâm tình tri ân và cảm phục của nàng, qua
những giòng chữ rất nhí nhỏm, nàng gửi cho cô O'Brien, dụng cụ của Chúa quan phòng:
"Cho đến nay tôi biết Đức Mẹ là một Nữ Hoàng, là một bà Mẹ và còn
nhiều tước hiệu khác nữa, nhưng tôi không hề biết Mẹ còn là người mối lái nhân
duyên nữa".
Một bài hát dân gian 4
câu của Tây Ban Nha mà tôi được nghe, dường như rất ăn khớp để gợi lên hình ảnh
của vị hôn thê Donã Fabiola de Mora y Aragón.
Cristo dijo a su Madre
el dia de la Asunción
no te vaya de este mundo
sin pasar por Aragón.
(Chúa Kitô nói với Mẹ
vào ngày Mẹ lên trời
xin đừng lìa khỏi nhân thế
mà quên qua xứ Aragón).
Một
bức thư của Đức Khâm sứ ở Madrid
Tôi
muốn chấm dứt câu chuyện nầy, thay phần kết luận bằng bức thư của Đức Khâm sứ
Toà thánh tại Tây Ban Nha gửi cho Veronica, hôm sau ngày đám cưới của Nhà Vua.
Vì muốn bảo mật, cô ấy đã không có mặt trong cuộc lễ.
Cô
đã theo dõi cuộc lễ tại nhà qua truyền hình, trong tâm tình cảm tạ và bằng lời
cầu nguyện . Đức Khâm sứ tại Madrid gửi cho cô một bức thư viết theo lối văn của
Thánh Kinh, để ngầm nói những điều muốn nói.
Madrid, ngày 1 tháng Giêng năm
1961
Cô O'Brien thân mến,
Vào ngày đầu năm mới, tôi hân hạnh gửi đến cô những
lời chúc tốt đẹp nhất của tôi, cầu chúc hạnh phúc và thánh thiện.
Thời gian gần đây, đã bao lần tôi nghĩ đến cô! Cô đã
ẩn mặt một cách phải lẽ. Sự kiện đó nhắc tôi nhớ lại câu chuyện được Đức Giám mục
Florentin ghi lại : sau khi kể những chi tiết của các buổi lễ long trọng cử hành
tại Roma, trong dịp Đức Giáo hoàng bị bắt giữ ở Avignon trở về, ngài nhắc đến
việc ẩn mặt của bà thánh Catarina de Sienna (dụng cụ của Chúa quan phòng để sắp
đặt cuộc trở về nầy), và ngài ghi thêm rằng: "Chính người vắng mặt trong các
buổi lễ lại sáng chói lên qua sự ẩn mặt của mình".
Sự kiện đó và bản văn đó lại hiện đến trong tâm trí
tôi. Khi nhìn những sự việc mới xảy ra, như cô đã biết...
Trong âm thầm và trong lời cầu nguyện cô đã hoàn tất
những việc mà cô đã khởi đầu như "một dụng cụ của Chúa quan phòng".
Với ý nghĩa nầy tôi cầu nguyện cho cô trong ngôi nhà
nguyện nhỏ, nơi mà cô đã từng dừng chân trong khi tôi viết bức thư, khởi đầu
cho một câu chuyện tuyệt đẹp, như những chương XXIV sách Sáng thế...
Tôi chúc lành cho cô với tất cả tấm lòng của tôi.
Xin cầu nguyện cho tôi!
Trong Chúa Kitô.
+ I. Antoniutti
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét