Chương V
Hành trình cuộc sống siêu nhiên
1- Dưới sự trợ giúp của Đức
Maria
Kết ước với Mẹ Maria
Tình
bạn siêu nhiên với Veronica đã ghi khắc nơi cuộc sống Nhà Vua trong nhiều lãnh
vực. Tình bạn nầy nảy sinh từ những cuộc gặp gỡ đâu tiên, mà tôi đã mô tả trong
phần đầu sách nầy. Nó mãi lớn lên và triển nở suốt ba mươi ba năm cuối của cuộc
đời Nhà Vua. Ngày kia, Nhà Vua viết:
"Lạy Chúa, cám ơn Chúa
đã cho con Fabiola để làm vợ hiền và Veronica làm thiên thần bảo vệ cho
con".
Veronica
vì Nhà Vua, đã hy sinh công tác tông đồ bên ngoài, từ chối đi khắp nơi trên thế
giới rao giảng Tin Mừng để có một khung cảnh sống khác âm thầm, kín đáo, tận tụy
giúp đỡ Nhà Vua.
Cô
ấy là một hồng ân cho Nhà Vua, mà người ta chỉ có thể biết được tầm mức sâu, rộng
khi lên Thiên Đàng. Chính cô ấy đã gợi ý cho Nhà Vua viết nhật ký để có thể viết
ra tâm sự mình một cách tự do và thoải mái. Nhà Vua đã làm theo gợi ý nầy, vì lợi
ích của đời sống đức tin chứ không hứng khởi gì cho lắm. Ngài đã thú nhận trong
mấy giòng đầu tiên năm 1968 [1]:
"Đây là ngày đáng nhớ
! Nghe mãi một lời đề nghị, cuối cùng rồi tôi cũng vâng lời để với ơn Chúa, quyết
định khởi đầu viết nhật ký. Tôi khẩn xin Chúa Giêsu Kitô và Thánh Nữ Đồng Trinh
cùng các Thánh giúp tôi làm việc nầy một cách nghiêm túc và thành khẩn để phục vụ Thiên Chúa nhiều hơn nữa".
Và
sau nầy Nhà Vua còn viết:
"Lạy Chúa Giêsu, Chúa
biết rằng con không thích viết cuốn nhật ký nầy lắm đâu. Đôi khi lòng con đầy hân
hoan và viết ra làm cho con vui. Nhưng bao lần tâm hồn con trống vắng và thật
khó mà diễn tả được...tuy vậy cũng có khi con cảm thấy cần phải viết ra những
gì Chúa làm qua con".
Ngoài
ra Nhà Vua cũng rất bận tâm muốn chính cuộc đời của Veronica phải được viết lại
và phổ biến rộng rãi để làm vinh danh Chúa. Ngài nhẹ nhàng nhắc nhở cô việc nầy
nhưng biết rằng tôi sẽ đảm trách viết lại cuộc đời của cô ấy.
Sau
khi cuốn Những bất ngờ từ Thiên Chúa xuất bản, Nhà Vua cảm động cám ơn và nói với
tôi rằng đó là cuốn sách hay nhất của tôi.
Đây
là bức thư "như muốn ra lệnh"
Nhà Vua gửi cho cô vào năm 1987:
Tôi viết những dòng chữ nầy
khi ở dưới chân Chúa, trước Thánh Thể. Tôi đồng ý với Michel và nhiều người khác,
với xác tín là cùng với họ nói lên ước muốn và niềm vui của Chúa Giêsu, khi xin
cô can đảm và đừng chần chừ thực hiện một cuốn sách, một tác phẩm lớn, ca tụng
những kỳ công tuyệt diệu mà Chúa đã làm qua cô, từ thuở thiếu thời cho đến ngày
hôm nay. Từng được quen biết cô từ nhiều năm và là một trong những người thụ ơn
được Chúa cưng chiều nhất về những ơn Chúa ban cho tôi qua cô, tôi biết rằng cô
phải cố gắng lắm để nhìn lại quá khứ.
Tôi nghĩ rằng cô đã luôn sống
trong Mẹ Maria, thì hẳn cô sẽ noi theo việc làm chứng tá của Mẹ. Chứng tá nầy sẽ
khích lệ nhiều thế hệ kitô hữu trong tương lai trở thành tông đồ khi được đào tạo
và dẫn dắt bởi Nữ Vương các Tông Đồ.
Cuối thư, tôi xin nhắc lại
lời cô thường nói với tôi "Thiên Chúa luôn cho bạn đủ thì giờ để thực hiện
ý của Ngài".
Cám ơn Grace!
L.
***
Sự
biết ơn và lòng quí mến của Nhà Vua đối với cô Grace được gợi nhiều lần trong các
trang nhật ký hoặc thư từ qua các năm tháng, như một điệp khúc
Ngày
18 tháng ba. 1970, Ngài viết :
"Cách đây 10 năm, cũng
vào ngày nầy trong đời tôi, tôi đã nhận được
một trong những ơn phúc trọng đại. Cám ơn Đức Mẹ, Nữ Vương Lộ Đức Rất Thánh" (ám
chỉ cuộc tiếp kiến ngày 18 tháng ba 1960).
Vào
tháng mười một 1987, Vua viết :
"Lạy Chúa Giêsu, con ý
thức rằng tất cả những gì con đã nhận được nơi Chúa, xuyên qua bao ngày giờ lo
lắng và yêu thương mà Grace đã dành cho con, chính ơn đó đã chữa lành con và giúp
con hôm nay có thể xoa dịu những vết thương của những người khác".
2- Mở lòng ra với Chúa Thánh
Thần
"Tôi ưa những gì sống
chung với nhau"
(Paul
Claudel)
Mở ra với Chúa Thánh Thần, vuợt trên những cục bộ
"Có nhiều chỗ trong nhà của Cha Ta". Chúa Giêsu đã lên tiếng như
thế . Nhà Vua rất ý thức về câu nói nầy. Chính cuộc đời của Ngài đã vượt lên, đập
vỡ những bức tường ngăn cách và những tâm tình chật hẹp. Ngài là con người đại
kết với tấm lòng rộng mở một cách hồn nhiên và kết thân với nhiều bạn bè ở các
môi trường rất đa biệt, kể cả những người bạn Hồi giáo.
Câu
nói của Claudel trích trong phần mở đầu, áp dụng đặc biệt cho Nhà Vua, con người
rộng mở đón nhận nhiều hứng khởi khác nhau từ Thánh Thần Chúa, và luôn cố hoà hợp
chúng lại; Ngài bẩm sinh không ưa những hình thái, quan điểm cục bộ.
Cuộc
sống tinh thần của Nhà Vua được nuôi dưỡng qua những năm tháng bằng nhiều nguồn
khác nhau, như một giòng sông qui tụ nhiều mạch nước tuôn về.
Ngay
từ cuộc tiếp xúc đầu tiên, tôi ngạc nhiên về sự hiểu biết của Ngài đối với các
sách của Thánh nữ Têrêxa Avila. Ngài nói với tôi là đã khám phá từ lâu trong một
quá khứ rất xa và ký ức đó giải thích lý do Ngài đặc biệt ưa thích xứ Tây Ban
Nha [5].
Mối
thiện cảm nầy đưa Ngài gần với thế giới của những nhà chiêm niệm thời bây giờ:
Các nữ tu Bethléem và Mẹ Lên Trời, bước theo linh đạo của thánh Bruno, gần gũi
với Ngài trong những năm cuối đời.
Việc
mở ra với thế giới của các nhà thần bí lại đi đôi với việc thu thái các cộng đồng
sinh hoạt năng động, như các nhóm "Focolari"
do cô Chiara Lubich
sáng lập, và Veronica đã cho Ngài biết.
Nơi
phong trào Focolari nầy, Ngài đặc biệt qúi mến ý nghĩa của việc họ chia sẻ kinh
nghiệm siêu nhiên, họ biết tỏ ra thương yêu nhau như anh em, cũng như nhấn mạnh
đến khổ đau của Đức Kitô trong giờ hấp hối trong linh đạo của họ. Linh đạo đó
giúp Ngài bước đi con đường khổ đau mỗi ngày của mình.
Thái
độ cởi mở và hội nhập đó lại còn thấy rõ hơn nơi nhận định về tầm vóc quan trọng
và nét phong phú của một trào lưu gọi là "Canh
tân trong Thánh Linh".
Khi
nêu lên Thánh Linh mà xếp Ngài vào một khuôn khổ hạn hẹp, thì người ta không biết
đến ý nghĩa chân thật về Ngài trong chiều sâu kín của kitô giáo.
Thật
ra, đây không phải là một phong trào theo cấu trúc có tính cách xã hội học : không
có người sáng lập, không có thủ lãnh theo qui chế được Giáo hội nhìn nhận; nó
không phải một khối đồng nhất, nhưng có nhiều biến hoá khác nhau, không đưa ra
những trói buộc nhất định.
Thực
tế, đó là một sự "canh tân"
có tính cách siêu nhiên, trong dòng tiếp nối của hồng ân nguyên khởi từ ngày Hiện
xuống, đổ tràn xuống cho toàn Giáo hội, ở mọi cấp độ. Giáo hoàng Phaolô VI gọi đây
là "một may mắn đến cho Giáo hội",
và nói lên nỗi vui mừng của Ngài để tiếp nhận cái may đó trong ý nghĩa chân thật
của nó [6].
Nhà
Vua trình bày tư tưởng đó qua các dòng chữ nầy :
"Ơn canh tân nầy, tôi tin thật nó đến cho toàn
Giáo hội, cho tất cả mọi phong trào trong Giáo hội, cho mỗi một chúng ta. Nhưng
nó phải được tiếp nhận lại mỗi ngày" (1984).
Cảm
tưởng mà mỗi người nhận được như một cái gì "độc
đáo, duy nhất" có thể gây nên một sự thẩm định lầm lẫn nơi một số người
và tạo chước cám dỗ muốn chiếm hữu đặc sủng đó làm của riêng mình.
Nhà
Vua không phải là con người của tôn giáo cục bộ đóng kín : Đức tin sâu xa của
Ngài đưa Ngài thấm nhập vào một Giáo hội cởi mở ra với chiều kích đặc biệt bên
trong cũng như bên ngoài. Ngài thấy mình là "người
anh em phổ quát của mọi người" theo cách nói của Charles de Foucauld.
Nhà
Vua có mặt tại Rôma trong ngày lễ Hiện Xuống của Năm Thánh 1975. Hôm sau đó Ngài
không dự thánh lễ do tôi cử hành ở đền thánh Phêrô cho 10.000 người hành hương
thuộc phong trào Canh tân của Thánh Linh. Sự lánh mặt đó có mục đích là không
muốn xuất hiện như tự giới hạn vào một "phong
trào".
Ngài
hoan hỉ vì được mừng lễ Hiện Xuống nầy ở Rôma như một người hành hương trong Năm
Thánh.
Để
lưu lại kỷ niệm sống động nầy, Ngài đã ghi lại cảm tưởng của mình như sau:
"Ngày lễ Hiện Xuống 1975, Thánh lễ ở Vương Cung Thánh Đường
thoạt tiên không làm tôi hứng khởi lắm. Tôi không thích những cuộc tập họp đông
người và bầu khí ở Vatican. Tôi đã ngần ngừ khi mang mắt kiếng để nhìn cho thật
rõ dân chúng và các công trình xây cất, vì tôi hiểu rằng tốt hơn nên có đôi kiếng
khác và nhắm mắt lại để nhìn Chúa Giêsu từ bên trong và lắng nghe Ngài.
Ngay khi nghe những bài hát đầu tiên, tâm hồn tôi rạng
rỡ lên: Chúa Giêsu ở giữa Dân Ngài, ở giữa Giáo hội Ngài. Và Đức Giáo hoàng mặc
dù yếu mệt đã xướng lên lời kinh của Dân Chúa và dân đáp lại trong niềm vui thờ
phượng Chúa.
Tôi cảm thấy lâng lâng và sung sướng đến độ nước mắt
tôi cứ trào ra không cầm được. Và điều đó cũng mang lại cho tôi một niềm hân
hoan. Tôi có cảm giác rằng Chúa Giêsu muốn nói với tôi rằng: "Vâng, Cha cũng
biết là con yêu Cha". Tình yêu của Ngài, tôi cảm thấy hết sức mãnh liệt,
tình yêu đối với chúng ta, kitô hữu, và đối với những người không tin nữa.
Và tôi sung sướng nhìn đến người bên cạnh tôi và
tình yêu của Chúa Giêsu đang bao phủ người ấy. Những bài ca tuyệt diệu đầy hứng
khởi từ bên trong, kín đáo nhưng hùng hồn đến độ làm cho tôi nổi da gà và tôi
nghĩ không lâu nữa Giáo hội có thể kéo lôi con người lại với mình.
Cám ơn Cha đã cho con được cùng với Fabiola sống giây
phút cao cả nầy của đời con.
Cám ơn Cha đã cho con cảm thấy rằng cầu nguyện là ở
trong Cha và tất cả ý nghĩa của Cha trở thành tâm nguyện của con, và tâm nguyện
của con cũng trở thành thánh ý của Cha.
Con không có thể nói hay nghĩ điều gì khác ngoài tên Cha là Giêsu".
Trong
suốt đời Ngài, Nhà Vua nhẹ nhàng vượt qua những gò bó của lễ nghi. Ngài có ơn để
biết quên mình đi, "ân cần tiếp cận
người khác", ơn dễ dàng gần gũi với kẻ khác. Ơn đặc biệt thích ứng hồn
nhiên với hoàn cảnh được thể diễn nhiều cách.
Tôi
ghi lại đây một vài nét mà tôi thấy là nổi bật hoặc tôi còn nhớ lại.
Một cú thắng xe bất ngờ
Tôi
khởi đầu bằng chuyện xảy ra trong một dịp Nhà Vua cùng đi xe hơi với tôi.
Câu
chuyện xảy ra trên một con đường làng ở Bỉ. Nhà Vua tự mình lái xe, và hành khách
duy nhất hôm đó chỉ có tôi. Gần đến một trạm xe lửa trong một làng nọ, Ngài nhận
thấy có một tượng đài Đức Mẹ với những bồn hoa chung quanh, nhưng một tên vô lại
nào đó đã làm cử chỉ phạm thánh, đặt lên đầu Đức Mẹ một nón cối của lính Đức vào
thời gian chiến tranh 14-18.
Bất
chấp phải giữ bí mật con người mình, Ngài thắng ngay xe lại, và không nói câu nào,
bước xuống xe, leo lên bệ đài và lột ngay chiếc nón cối vất xuống rãnh mương bên
đường. Tiếp đó lại tiếp tục lái xe đi không bình luận câu nào, xem như chuyện tự
nhiên phải làm. Qua hành vi nầy của Ngài, tôi nhận ra cử chỉ của một người quân
tử (gentleman) không để cho hình ảnh của Mẹ mình bị xúc phạm và làm mọi người mến
phục nhưng trong lòng lại thanh thản như không có gì đã xảy ra.
Tiếp tân những ứng viên trong cuộc
thi hát Âu châu (Eurosong) ở Bruxelles
Vào
tháng năm.1987, hoàng cung mở cuộc tiếp tân đón chào các ứng viên trong cuộc
thi hát Âu châu sẽ trình diễn tối hôm đó trên truyền hình. Trong nhóm nầy, ngoài
đại diện các quốc gia khác còn có những ứng
viên người Thổ Nhĩ Kỳ và Ái Nhĩ Lan. Nhà Vua ghi lại cuộc nói chuyện của Ngài với
những nghệ sĩ hai nước nầy như sau:
"Tôi thấy trào vọt lên niềm hân hoan của Thánh
Linh và tôi thấy như niềm vui nầy xuyên qua con người yếu hèn của tôi. Tôi thấy
rất dễ tiếp xúc nói chuyện với họ. Chẳng hạn tôi đã nói với nhiều nhóm thế nầy:
"Các bạn biết là các bạn sẽ đem lại cho một nửa tỷ khán giả một sứ điệp rất
cao cả : đó là Niềm Vui ! Các bạn nhớ điều đó nhé!".
Với những người Thổ-Nhĩ-Kỳ : "Các bạn đang ở vào
mùa chay Ramadan, lúc nầy các bạn thấy có vấn đề phải cố gắng nhiều lắm không?"
Câu trả lời "Ồ, chúng tôi được miễn vì đi du lịch.
Chúng tôi sẽ bù lại khi trở về nhà".
Tôi nói tiếp: "Hẳn đây là một thời gian rất
cao đẹp trong năm sống của các bạn !"
Trả lời: "Vâng, và chúng tôi nghĩ là Ngài đã
hiểu được ý nghĩa của nó".
Tôi nói với họ: "Hẳn nhiên chúng ta có một vị
Cha chung mà".
Và một cô trong nhóm: "Còn có một bà Mẹ chung
nữa".
Với những người Ái-Nhĩ-Lan, trước đó đã đoạt giải
cuộc thi hát Âu châu, tôi nói với họ, tôi yêu mến Ái-Nhĩ-Lan.
Tôi nói: "Các bạn có biết chơi Cierling không?
- "Ngài muốn nói chơi "hurling" ấy à,
đó là môn thể thao quốc gia của chúng tôi, và tôi đã đạt nhiều huy chương đó".
Tôi nói thêm: "Các bạn biết rằng Ái Nhĩ Lan còn
được biết đến nhờ cuộc sống đức tin của mình; chính người Ái-Nhĩ-Lan đã làm cho
Âu châu trở lại Kitô giáo. Các bạn đừng đánh mất đức tin của mình. Hãy ân cần
gìn giữ nó".
Làm việc tông đồ
"Lạy Chúa, Chúa biết con phải cố gắng rất nhiều
để thực hiện các cuộc nói chuyện (tôn giáo...) nầy. Nhưng sau đó, con lại thấy
niềm vui của Chúa trong con. Trước khi bắt đầu, thì hết sức căng thẳng, ưu lo.
Xin Chúa thay đổi con người con để con biết rằng không kêu to "Chúa"
lên là hầu như không thể được".
Bên lề đường gặp gỡ những trẻ
đang đi hành hương đến
Beauraing
"Chúa đã dẫn dắt chúng con để có thể gặp hai
nhóm hành hương cuối cùng. Họ dễ mến lắm; chúng con nói chuyện với họ, hát và cầu
nguyện chung. Trước khi từ giã nhau, một người trong họ đã xin con cho một lời
nhắn nhủ. Con sực nhớ đến lời cầu nguyện của nhóm FIAT [8]:
"Anh em hãy trở thành chứng nhân của Chúa mọi
nơi và mọi lúc!"
Trong ngày lễ kính thánh
Elizabeth nước Hung-gia-lợi
"Janos Kádár [9], Tổng bí thư đảng Cộng sản Hungari được chính thức
đón tiếp để dùng cơm tại Laeken.
Sáng nay trong thánh lễ, chúng tôi vui mừng khi khám
phá ra rằng hôm nay là lễ kính thánh Elizabeth nước Hungari. Trong buổi triều kiến
trước bữa cơm, sau khi hết đề tài để nói về chính trị, tôi nói với ông ấy là tôi
muốn tâm sự một điều có tính cách riêng tư.
Tôi nói rằng: "Chúng tôi là kitô hữu và chúng
tôi thấy cần phải đi dự thánh lễ mỗi ngày. Và sáng nay chúng tôi biết được là
Giáo hội Công giáo mừng lễ Thánh Elizabeth nước Hungari của quí ngài. Chúng tôi
thâm tín rằng đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên để tôi tiếp đón ngài
trong cùng ngày nầy. Chúng tôi đã cầu nguyện cho ngài và dân tộc ngài".
Tôi thấy ông Tổng bí thư cảm động, đôi mắt sáng lên
và nước mắt chảy ra; ông tâm sự với tôi là mẹ ông là người công giáo"
Trời lụt
"Sáng nay...tôi cảm thấy có cái gì thúc đẩy tôi
cần phải đi thăm vùng bị lụt lội mà thứ sáu vừa qua tôi không đi được. Sau thánh
lễ tôi cùng vị sĩ quan tùy viên lên đường ngay.
Cám ơn Chúa đã thúc đẩy con đến gặp gỡ những người đang
khốn khổ - Có người đã mất hết tất cả -. Khi gặp một bà cụ, hết sức buồn rầu và
chán nản, không còn cả áo khoác để chống lạnh, con đã vui vẻ trao cho bà ấy áo
khoác của con.
Cám ơn Chúa, cám ơn Thiên Chúa con, đã có thể cho
chính Ngài áo khoác nầy để che thân Ngài và sưởi ấm Ngài. Ôi, hạnh phúc cao quí
Chúa đã ban cho con!"
Cử
chỉ khả ái đối với ông Pertini,
Tổng
thống Cộng hoà Ý đại lợi
"Tôi cảm thấy phải nói cho người đảng viên xã
hội lớn tuổi nầy biết rằng tôi đã cầu nguyện cho ông để ông có sức mạnh và sáng
suốt chu toàn sứ mạng của ông. Ông cảm động lắm. Trong lúc nói chuyện, tôi cảm
thấy thương mến con người can đảm và ngay thẳng nầy, nên muốn đến ôm hôn ông.
Nhưng làm thế không tiện. Khi từ giã ông, ra đến cửa, ông lại tỏ ý muốn hôn tôi.
Tôi ôm hôn ông ấy thật mạnh và, thêm một lần nữa, lại hiểu rằng tình yêu đến từ
Thiên Chúa, và để Chúa dẫn dắt quả thật là tuyệt vời".
Dùng cơm với Đức Giám mục Helder Câmara
"Chiều hôm qua Dom Helder Câmara đến dùng cơm
tối, sau đó ngài dâng Thánh-lễ. Đây đúng là một cuộc tiếp hứng ơn mưa móc siêu
nhiên. Trong suốt bữa ăn ngài chỉ dùng một chén cháo thôi, chúng tôi được nghe
ngài chia sẻ cuộc sống đức tin của ngài trong sự hiện diện của Chúa bao phủ lấy
chúng ta mọi nơi mọi lúc. Có lúc, cảm động quá, ngài không diễn tả được bằng lời
nói và chúng tôi khó cầm nổi nước mắt.
Cám ơn Chúa Giêsu, đã gửi đến cho chúng con một vị
thánh để nói lại cho chúng con tình yêu của Ngài. Nguồn ân huệ trong Ngài làm
bung nở tâm hồn trai trẻ của con người 79 tuổi nầy. Lạy Chúa Giêsu, con muốn làm
chứng niềm hân hoan đang tràn ngập lòng con, và nhiều lần con đã từng dập tắt nó.
Con đã xưng tội với Dom Helder Câmara. Cám ơn Chúa.
Sau thánh lễ, chúng tôi đã lần hạt FIAT với ngài.
Ngài từ Ba-Tây đến thẳng đây nên mệt mỏi lắm. Nhưng ngài nhìn ảnh Mẹ Maria mỉm
cười và âu yếm".
Nói chuyện với một ông lão
chăn cừu trên vệ đường Maroc
Trong
cuốn "Những kỷ niệm và niềm hy vọng"
[11], tôi đã kể lại câu chuyện của
Nhà Vua với một ông lão chăn cừu tại Maroc. Nhưng trong cuốn sách đó, tôi giữ
kín lai lịch của người du khách.
"Một người bạn đi du lịch Maroc về, kể lại cho
tôi cuộc đối thoại của ông với một ông lão chăn cừu bên vệ đường".
Người
bạn tôi hỏi ông lão:
- "Suốt cả ngày ông lão suy nghĩ chuyện
gì?"
Ông
trả lời:
- "Tôi nghĩ đến Chúa và mấy con cừu của tôi".
- "Tối nay ông ăn gì?
Ông
trả lời :
- "Trước hết xem mình có sống đến chiều tối không
đã; nên còn sớm để nghĩ xem mình sẽ ăn gì".
Trong
nhật ký đó, Nhà Vua kết thúc việc gợi lại kỷ niệm nầy với mấy chữ nầy:
"Cám ơn Chúa Giêsu đã đùng người ấy để gửi đến
cho con một sứ điệp như thế".
Trở nên tất cả cho mọi người
Nhà
vua kể lại một ngày nghỉ tại Motril:
"Trời đẹp lắm và biển rất lặng nên tôi đề nghị
Fabiola dẫn Frans, Bertha và P.P. đi chơi thuyền trọn ngày. Tôi đã cư xử với những
người nầy như những vị khách quí; P.P. và tôi, chúng tôi đã dọn bàn".
Dọn dẹp nhà cửa
Nhà
vua nghỉ cuối tuần ở nhà những người bạn thông thường. Ngài viết lại cảm tưởng
về mấy ngày đó như sau:
"Ngày tuyệt vời. Người ta chỉ vẽ cho tôi cách
phủi bụi. Tôi ý thức được công việc dọn dẹp nhà cửa và công ơn những người nhân
viên của tôi".
Đến thăm một trung tâm cứu trợ
ở khu phố Marolles, Bruxelles
Ở
công trường Place du Jeu de Balle, Bruxelles người ta có mở một nơi gặp gỡ tiếp
đón những người túng quẫn. Tại đó có một quán nước nhỏ, một máy truyền hình, và
một vài bà lưu trú đang ngồi quanh mấy chiếc bàn nhỏ. Nhà Vua đến thăm bất ngờ,
và lắng nghe họ nói chuyện một cách chăm chỉ.
Một
bà trong nhóm người ấy mô tả cuộc gặp gỡ như sau:
"Tôi đã tâm sự với Ngài về những khó khăn của
tôi. Tôi cũng cho Ngài thấy mấy bài báo tôi cất giữ có liên quan đến Ngài. Ngài
còn gửi tặng tấm hình đám cưới của Ngài..."
Đứng
ngoài nhìn vào, một bà trong đám quần chúng nhận xét:
"Khi Ngài nhìn ai, thì thật như là người đó trở
thành quan trọng nhất trên đời".
Để sẵn thuốc trong mình
Ngày
nọ, trong một buổi tiếp kiến, một người khách ngoại quốc bị đứng tim và chết
ngay trong văn phòng Nhà Vua. Biến cố đó làm Ngài nhớ mãi; và từ ngày đó, vì
nghĩ đến kẻ khác, Ngài luôn cất trong túi một hộp thuốc nhỏ, để cứu cấp khi cần.
Ngài
đã xử dụng nó một lần trước mắt tôi, tại nhà Veronica, khi cô ấy tự nhiên bị tức
ngực dữ dội. Ngài trao ngay tại chỗ cho cô món thuốc cổ điển - la trinitrine -
nhờ vậy Veronica thoát hiểm.
Đến săn sóc tại gia
Một cử chỉ bất ngờ cuối cùng
Câu
chuyện xảy ra vào giữa mùa Đông năm 1992, lúc có dịch cúm hoành hành.
Và
sự việc xảy ra, khởi đầu từ một cú điện thoại của Nhà Vua lúc 10 giờ tối. Ngài
muốn hỏi người bạn trung thành của Veronica về tình hình bệnh cúm của cô ấy, vì
cô đã nằm liệt giường từ mấy ngày nay.
Ngài
hỏi tên thuốc chống bệnh cúm hiện cô đang dùng. Chính Ngài cũng đã bị cúm trước
đó, và khen có một loại thuốc rất hay có thể chữa lành rất nhanh chóng. Ngài yêu
cầu người ta tức tốc hỏi nhà thuốc tìm loại thuốc nầy.
Phía
đầu kia dây nói trả lời: "Vào giờ nầy,
các nhà thuốc đóng cửa hết, ngày mai mới đi mua được".
Nhà
vua phản ứng "Không, không đợi được đâu,
để tôi mang mấy viên thuốc còn lại trong hộp thuốc của tôi cho cô ấy".
Không lâu sau đó, Nhà Vua lái
xe đến và bước lên thăm Veronica, giải thích cách dùng, viết trên một tờ giấy
nhỏ những chỉ dẫn cần thiết, cầu nguyện cho người bệnh và với người bệnh, và trở
về nhà giữa ban đêm, sứ mạng hoàn thành (và có kết quả).
[1] Vua Baudouin đã từng chỉ thị : trong trường hợp ngài mất, thì thư từ và
nhật ký về cuộc sống siêu nhiên sẽ để lại cho chúng tôi.
[2] Trong giai đoạn đầu
quen biết, Nhà Vua gọi cô là Grace,
phần vì bảo mật, nhưng cũng vì tên đó nhắc nhở Vua về những ơn mà Chúa dùng cô
để chuyển đến. Sau nầy, bây giờ cô đã 90 tuổi, người ta gọi cô là Granny, tiếng anh
dùng chữ nầy để gọi tên Bà nội, hay Bà ngoại một cách thân mật.
[3] FIAT không phải là một phong trào nhưng là tên gọi của một
tập hợp sáng kiến mục vụ đa loại nhằm cổ võ và đào tạo tinh thần sống đạo và
tông đồ cho người tín hữu.
[4] In EA (trong Mẹ) là nhắc lại vai trò của Đức Maria. Chữ L. là chữ viết tắt của Luigi, bị danh
của Nhà Vua)
[5] Do đó, bí danh để chọn
cho hoàng hậu tương lai là Avila.
[6]Trong cuốn "Những bất ngờ đến từ Thiên Chúa",
công việc nầy được khai triển bởi cô Veronica O'Brien và cả chính tôi nhằm loại trừ những mập mờ và vạch ra một đường
lối.
[8] Nhà xuất bản FIAT., Gravenplei, 9, B-9940 Ervelde -
Belgique.
[9] Vào lúc nầy ông là nhân
vật số 1 của chế độ Cộng sản Hungari, ông thống trị gần 30 năm.
[10] Dinh Tổng thống Ý-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét